Tôi sắp vào tuổi 95. Cuộc đời 95 tuổi là một thời gian tương đối dài. Thời gian dài đó đã dạy tôi một điều quan trọng, đó là: Tôi không làm chủ thời gian. Không ai làm chủ thời gian. Chỉ Chúa mới làm chủ thời gian.
Tôi xin vắn tắt.
Tôi thụ phong linh mục ở nơi và trong ngày giờ, xóa bỏ mọi trang trọng, mà tôi cũng như các Bề trên của tôi đã không ngờ trước. Coi như bi đát.
Tôi thụ phong Giám mục ở nơi và trong ngày giờ bất ổn, mà chính các Bề trên của tôi cũng như tôi, đã phải thay đổi vào giờ chót. Coi như buồn thảm.
Cả hai lễ thụ phong đó đã rất đơn giản. Đức Mẹ gỡ bỏ khỏi tâm trí tôi bất cứ lo toan nào không phải thánh ý Chúa, Đức Mẹ dạy:Hãy vâng phục thánh ý Chúa. ..
Mấy lời nhắn nhủ thanh niên nam nữ đến tuổi kết bạn
Các con đến tuổi lập gia đình, đấy là việc quan trọng nhất đời các con, đó cũng là cái lo lắng nhất của cha mẹ các con cũng như của Hội Thánh, hạnh phúc hay không cuộc đời các con hệ tại điều ấy, mà hạnh phúc các con cũng chính là hạnh phúc của cha mẹ các con, và cũng là niềm vui của Hội Thánh. Việc ấy rất hệ trọng, đôi vợ chồng thứ nhất, chính là Thiên Chúa đứng lo liệu, vì Chúa dựng nên bà Evà để làm bạn với Ađam. Chúa Giêsu khi ra giảng đạo, phép lạ thứ nhất Chúa làm là khi Chúa đi dự tiệc cưới, làm để giúp đám cưới thêm vui, và đời Cựu Ước Chúa đã sai thiên thần Raphael liệu việc hôn phối cho Tôbia và Sara. Chúa coi đó là quan trọng vì nó là hạt nhân của xã hội, vì thế các con phải lấy đó làm điều tối quan hệ mà hết sức lo liệu. Đây Cha nhắc nhở các con một số việc cụ thể và rất cần thiết...
Nhanh thật! Mới ngày nào còn chân ướt chân ráo vào Cộng Đoàn, tôi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác vì sự chào đón nồng nhiệt của tất cả mọi người, vì sự yêu mến Thiên Chúa qua lời tạ ơn và cầu nguyện lớn tiếng, vì những chia sẻ tâm tình rất thật của anh chị em, qua những biến cố hay sự trưởng thành của bản thân trong đời sống thiêng liêng hoặc trong đời thường. Rồi tôi thấm lúc nào không hay. Và từ đó đến bây giờ, tôi vẫn trung thành vào mỗi thứ Ba hàng tuần - như một lời hẹn giữa Tôi và Ngài! Không chỉ được gặp gỡ anh chị em vào ngày thứ Ba, mà chúng tôi còn có một sân chơi lành mạnh - đó chính là TRANG TIN CỘNG ĐOÀN!
Nơi Trang Tin, tôi có thể giữ mối dây liên kết với anh chị em hàng ngày, qua việc chúc mừng nhau vào các ngày lễ mừng, chia sẻ cho nhau những niềm vui đơn giản hàng ngày, nương tựa vào nhau trong lời cầu nguyện khi ai đó có một biến cố hay khó khăn nào. Không chỉ có vậy, tôi còn được bồi dưỡng thêm Đức Tin của mình qua việc cùng nhau đọc Lời Chúa mỗi ngày, cùng nhau chia sẻ những đánh động tâm hồn mình. Tôi còn được hiểu thêm và nhắc nhớ những ngày Lễ trọng của Giáo Hội v.v... nhiều, rất nhiều điều tôi nhận được nơi TRANG TIN này! Từ một Bạn Trẻ và nay là người sống đời hôn nhân, tôi lại càng thấm thía hơn những bài đăng trong mục “Hôn nhân gia đình”. Có những bài như nhắc nhở và hướng dẫn làm sao để giữ gìn hạnh phúc gia đình, làm sao giải quyết được những bất đồng trong hôn nhân; rồi có những bài sửa lỗi, chỉ ra những sai trái mình hay vấp phải để từ bỏ, để củng cố cho cuộc sống lứa đôi...
Chúng ta đừng để cơ hội đã cho ta một cái nhìn sâu sắc và lớn lên này qua đi mà không học được điều gì.
“Chúng ta đang trải qua điều gì? Những thay đổi nào ta muốn giữ lại? Những năng lực hay những phương kế không ngờ nào ta đã khám phá qua đó?” Linh mục Pierre-Andre Cheveaux, chánh xứ một giáo xứ ở Lyon, Pháp, đưa ra một bảng câu hỏi để giúp chúng ta nhìn ra cách Chúa Thánh Thần tác động trên cuộc đời mình trong thời gian giãn cách xã hội. Ngài xin chúng ta đừng lãng phí thời gian cách ly tại nhà như một giai đoạn vô nghĩa trong cuộc sống, sau khi trở lại với cuộc sống bình thường trước đây.
Để trải nghiệm này giúp chúng ta lớn lên, cha Cheveaux khuyến khích chúng ta ngẫm nghĩ về những kinh nghiệm cá nhân đã trải qua trong những tháng qua, đặc biệt là tập trung vào những quyết định, những giải pháp có thể tạo ra trong tương lai.
So sánh thời gian tách biệt với thế giới bên ngoài, ngài mời mỗi người chúng ta xem xét lại tương quan của mình với Thiên Chúa, và nhìn ra sự hiện diện của Thiên Chúa trong cuộc đời mình. “Thiên Chúa ở với chúng ta trong tất cả những biến cố của cuộc sống, và Ngài mang đến cho chúng một ý nghĩa, nhưng chúng ta phải dành ra thời gian và không gian cần thiết để suy ngẫm về những biến cố này”, vị linh mục nói như thế. ..
Phép lạ bánh hóa nhiều là phép lạ được cả bốn tác giả Tin Mừng cùng thuật lại: một lần do thánh Máccô (6,30-44), thánh Luca (9,12-17) và thánh Gioan (6,1-13), hai lần do thánh Mathêu (Mt 14,13-21 và 15,32-38). Điều đó như muốn nói lên một sự thật: bánh và cá hóa nhiều là một phép lạ được kiểm chứng xác thực và việc cứu đói cũng cần chẳng kém gì cứu rỗi, vì có thực mới vực được đạo.
Thánh Matthêu, Máccô và Luca đều nói trống: “Ở đây chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá” (Mt 14,7; Lc 9,13), còn theo thánh Gioan thì thánh Anrê xác định: “Ở đây có một em bé và năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá” (Ga 6,9), để trả lại cho sự công bằng cho tâm hồn bé nhỏ và sửa lại nhận định “Không kể đàn bà và trẻ con” (Mt 14,21). Trẻ con đã mau mắn dâng tấm bánh cho Chúa, còn người lớn phải chăng đã giấu nhẹm? Khi đi đâu, các bà các cô thường đem theo đồ ăn thức uống phòng hờ, lại có cả dầu gió và ô dù nữa. Thế mà không thấy ai đóng góp gì hay là giữ xài riêng? Các ông thì khỏi nói: “hoặc là ăn không ngồi rồi”, hoặc là “được ăn, được nói, được bỏ gói xách về”, mà đâu có ít người: những năm ngàn, bốn ngàn.
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật Lễ Chúa Ba Ngôi – Năm A
“Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì không phải hư mất, nhưng được sống muôn đời, vì Thiên Chúa không sai Con của Người giáng trần để luận phạt thế gian, nhưng để thế gian nhờ Con của Người mà được cứu độ”. (Ga. 3,16-18)
Trong một vài sự kiện thể thao trên truyền hình nước ngoài, chúng ta thường thấy một số người giơ cao biểu ngữ hoặc in trên áo câu Lời Chúa trích trong Gioan 3,16: “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một…”
Hôm nay, chúng ta nghe câu này trong Phúc Âm Thánh lễ kính Chúa Ba Ngôi. Đó là một Tin Mừng. và Tin Mừng này làm cho chúng ta phấn khởi vui tươi…
Đôi khi tôi ngồi chiêm nghiệm thế gian và nhìn vào chính tôi. Tôi thấy thế giới này không phải là một nơi hoàn hảo và con người tôi cũng chẳng hoàn thiện chút nào. Thế mà, tại sao “Thiên Chúa quá yêu thế gian đến nỗi đã ban Con của Người” cho chúng ta. Thiên Chúa không sai Con của Người giáng trần để luận phạt thế gian, để làm cho đời ta vất vả khổ sở hơn, hay để “kìm kẹp”, thử thách ta. ..
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật Chúa Thánh Thần Hiện Xuống - Năm A
Người lại nói với các ông: “Bình an cho anh em! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em.” Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: “Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai, thì người ấy được tha; anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ.” (Ga. 20,21-23)
Vào chiều Chúa Nhật Phục Sinh, tức là khoảng 48 giờ sau khi Chúa Giêsu chết trên Thánh giá.
Chúa sống lại và đã hiện ra với các tông đồ trong một căn phòng đóng kín cửa. Quà tặng đầu tiên Ngài ban cho các ông là sự bình an. Quà tặng kế tiếp là lòng thứ tha.
Các tông đồ cần sự tha thứ - tha cho các ông những điều các ông đã làm Chúa buồn, những điều các ông gây ra cho nhau.
Đoạn văn này cho ta thấy lòng nhân hậu của Chúa, tình yêu của Người và cách Người đối xử với ta khi ta hư hỏng và tội lỗi.
Tôi là kẻ tội lỗi và trong sâu thẳm tôi biết rõ mình hơn ai hết. Nhưng Chúa vẫn đến với tôi với lời chúc bình an và tha thứ.
Những lời Chúa nói với các tông đồ hôm xưa – như đang nói với tôi hôm nay.
Giờ đây tôi phải làm gì khi nghe những lời này?
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật Chúa Thăng Thiên – Năm A
“Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế”. (xem Mt. 28,16-20)
Tin Mừng Mát-thêu được khởi đầu bằng câu chuyện một Hài nhi giáng sinh, được gọi là Emmanuel – “Thiên Chúa Ở CÙNG chúng ta”.
Và bài đọc trong lễ Thăng Thiên hôm nay, Thánh Mát-thêu đã kết thúc Tin Mừng của ngài với sự kiện Chúa Giêsu “chia tay” các tông đồ bằng việc đến gần và hứa với các ông: “Thầy Ở CÙNG anh em mọi ngày cho đến tận thế”.
Những lời cuối của Tin Mừng Mát-thêu này, một lần nữa nhắc nhớ tôi rằng, Chúa luôn Ở CÙNG để an ủi, bảo vệ, nâng đỡ, chữa lành, bổ sức và ban bình an cho tôi.
“Về trời” của Ngài chỉ là cách thay đổi sự hiện diện, chứ Ngài vẫn đang Ở CÙNG tôi.
Vì vậy, đi đâu, làm gì, hãy hỏi Ngài: “Chúa muốn con làm gì? Đâu là đường con phải đi?”
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật V Phục Sinh - Năm A - TIN MỪNG VỀ SỰ CHẾT
”Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy. Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở… Thầy đi dọn chỗ cho anh em. Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó…” (Ga. 14,1-12)
Trước đoạn văn trên, trong câu Ga. 13,33, Chúa Giê-su nói với các môn đệ: “Hỡi anh em là những người con bé nhỏ của Thầy, Thầy chỉ còn ở với anh em một ít lâu nữa thôi”. Ngài ám chỉ Ngài sẽ phải chết.
Nghe vậy các môn đệ buồn bã. Nhưng Chúa Giê-su nói với các ông, đây không phải là tin buồn, mà là một tin mừng!
Vì Ngài trở về cùng Cha.
Nhà Cha Ngài có nhiều chỗ cho anh em.
Đó cũng là nhà của anh em. Ngài sẽ trở lại và mang anh em về ở với Ngài.
Anh em sẽ được gặp Cha Ngài.
Tất cả anh em sẽ ở cùng nhau và định cư ở đó mãi mãi.
Đó là một cách nhìn khác về sự chết, phải không?..
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật IV Phục Sinh - Năm A
“Tôi chính là Mục Tử nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn chiên” (Ga. 10,11)
Không ai phải dạy một người mẹ phải yêu con thế nào?
Bà ta không cần phải học điều ấy. Tình mẫu tử ở trong lòng bà.
Cũng vậy tình yêu lôi kéo đứa con đến với mẹ, cho dù nó mới được vài ngày tuổi. Chẳng phải huấn luyện nó điều ấy.
Hình ảnh trên có thể giúp chúng ta nhận thức được tình yêu Chúa dành cho chúng ta không đòi điều kiện nào. Nơi Chúa có một mãnh lực để làm điều đó. Nó tự có nơi Chúa như tình yêu của người mẹ hướng đến con cái có tự nơi bà.
Thiên Chúa sáng tạo nên chúng ta. Và Ngài dựng nên chúng ta giống họa ảnh Ngài. Thiên Chúa được lôi kéo đến với con người.
Và ngược lại
Chúng ta cũng được lôi kéo đến Thiên Chúa.
Tình yêu đích thực cần hai chiều.
..
Vài phút thinh lặng Chúa Nhật XXIII Thường Niên – Năm B - Hãy Mở Ra
“ … Người ta đem một người vừa điếc vừa ngọng đến với Ðức Giêsu, và xin Người đặt tay trên anh. Người kéo riêng anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào lỗ tai anh, và nhổ nước miếng mà bôi vào lưỡi anh. Rồi Người ngước mắt lên trời, rên một tiếng và nói: "Epphatha", nghĩa là: hãy mở ra! Lập tức tai anh ta mở ra, lưỡi như hết bị buộc lại. Anh ta nói được rõ ràng. (xem Mc. 7,31-37)
Điếc ngọng thể lý làm ngăn trở tương quan giữa người với người. Tỉ lệ bị bệnh này không nhiều.
Điếc ngọng tâm lý. Bạn bè, vợ chồng… ở bên nhau mà chẳng thèm nghe, chẳng buồn nói, chẳng cần quan tâm đến nhau.
Điếc ngọng tâm linh. Với Chúa, cả ngày không dâng được một lời kinh. Không lắng lòng để nghe được tiếng Người. Không nghe không loan truyền Lời Chúa...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XXI Thường Niên – Năm B
Có nhiều môn đệ nói rằng: "Lời này chói tai quá! Ai nghe được!"… Nhiều môn đệ rút lui, không còn theo Người nữa. Chúa Giêsu liền nói với nhóm Mười Hai rằng: "Cả các con, các con có muốn bỏ đi không?" Simon Phêrô thưa Người: "Lạy Thầy, chúng con sẽ đi theo ai? Thầy mới có những lời ban sự sống đời đời". (xem Ga. 6, 61-70)
Sau diễn từ về Bánh trường sinh. Một mầu nhiệm đức tin – vượt trên trí hiểu loài người. Nhiều môn đệ lẩm bẩm, khó chịu, rút lui, vì họ chỉ dừng lại tấm bánh vật chất, có được nhờ công sức lao động mỗi ngày.
Đức tin không đủ để họ nhận ra Đức Kitô là Con Thiên Chúa - Đấng đầy quyền năng đang ở giữa họ, mới làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cách đó không lâu, để đưa họ đến một cảm nhận mới của đức tin cao hơn, khi Ngài nói về tấm bánh Thánh Thể - tấm bánh nuôi họ sống đời đời...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XX Thường Niên – Năm B
“Tôi bánh hằng sống từ trời xuống. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời. Và bánh tôi sẽ ban tặng, chính là thịt tôi đây, để cho thế gian được sống… Ai ăn thịt và uống máu tôi, thì ở lại trong tôi, và tôi ở lại trong người ấy…. Ai ăn bánh này, sẽ được sống muôn đời." (xem Ga. 6, 51-58)
Chúa Giê su chính là tấm bánh Thiên Chúa trao cho nhân loại khi Người từ trời giáng thế qua cung lòng Trinh nữ Maria.Cả cuộc đời của Chúa ở trần gian, nhất là những năm rao giảng công khai, Ngài đã trở nên tâm bánh sẻ chia ân huệ, tình yêu… cho con người.
Và huyền nhiệm hơn, tuyệt vời hơn, khi đã hoàn tất sứ mạng, trước khi về trời, Ngài đã “hóa mình”, “ẩn mình” trong tấm bánh và chén rượu biến thể thành thịt và máu Người để nuôi sống những ai đón nhận hầu họ được sống muôn đời...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XVIII Thường Niên – Năm B - Gặp gỡ Chúa hôm nay
..."Thưa Ngài, xin cho chúng tôi bánh đó luôn mãi". Chúa Giêsu nói: "Chính Ta là bánh ban sự sống. Ai đến với Ta, sẽ không hề đói; ai tin vào Ta, sẽ không hề khát bao giờ". (Ga.6, 24-35)
Người ta có thể gặp Chúa bằng nhiều cách khác nhau, nhưng không thể dự đoán trước cách nào.
Có khi là lúc ngồi nhìn một bầu trời hằng hà sa số các vì sao.
Có khi là lúc đang ngắm nhìn một cảnh bình minh tuyệt đẹp.
Có khi qua một người khác. Có lúc đang gặp một thảm kịch…
Nhưng một nơi duy nhất mà chúng ta luôn luôn có thể gặp và biết trước, đó là sự hiện diện của Chúa trong Thánh Thể...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XVII Thường Niên – Năm B - Tự Giam Hãm Mình
Chúa Giêsu ngước mắt lên và thấy đám rất đông dân chúng đến với Người. Người hỏi Philipphê: "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?"… Philipphê thưa: "Hai trăm bạc bánh cũng không đủ để mỗi người được một chút". Một trong các môn đệ, tên là Anrê, em ông Simon Phêrô, thưa cùng Người rằng: "Ở đây có một bé trai có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng bấy nhiêu thì thấm vào đâu cho từng ấy người". (Ga 6, 1-15)
Phép lạ này đã được nói đến trong cả 4 Tin Mừng. Riêng Tin Mừng Mác-cô được kể đến 2 lần!. Có những chi tiết khác nhau nhưng chung qui tất cả bản trình thuật chỉ nhằm mô tả chuyện các tông đồ “than thở” với Chúa Giêsu về tình trạng thất vọng và bất lực của họ bó tay trước đám đông ấy.
Vấn đề ở chỗ các môn đệ không thể vượt ra ngoài cái dự tính của mình. Chúng ta cũng biết câu chuyện được kết thúc như thế nào và cái sai lầm của các ông, đó là tự giam hãm mình trong một (không gian) giới hạn hẹp hòi...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XVI Thường Niên - Năm B
“Các Tông Đồ tụ họp chung quanh Đức Giê-su, và kể lại cho Người biết mọi việc các ông đã làm, và mọi điều các ông đã dạy. Người bảo các ông: "Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút." Quả thế, kẻ lui người tới quá đông, nên các ông cũng chẳng có thì giờ ăn uống nữa.” (Mc. 6,30-34)
Sau chuyến “công tác” ra đi rao giảng Tin Mừng, các tông đồ trở về quây quần bên Chúa Giêsu hân hoan “báo cáo” kết quả… Đang hứng thú tường thuật thì Chúa lại khuyên các ông tìm nơi thanh vắng tịnh tâm… nhưng cuối cùng, dòng người bám theo đông đảo, làm cho Thầy trò cũng chẳng có thể nghỉ ngơi… và vì tình thương sứ vụ lại tiếp diễn…
Câu truyện Tin Mừng kể vậy. Chúa Giêsu muốn nói với các tông đồ hôm xưa và chúng ta hôm nay điều gì? vì tình thương sứ vụ lại tiếp diễn…
Câu truyện Tin Mừng kể vậy. Chúa Giêsu muốn nói với các tông đồ hôm xưa và chúng ta hôm nay điều gì?
Làm việc, hoạt động, ai cũng mong đạt kết quả mỹ mãn. Nhưng nhớ... Chúa không muốn chúng ta chỉ tự mãn về sự thành công hoặc quá vui trên chiến thắng mà quên phần linh hồn. ..
Vài phút thinh lặng - CHÚA NHẬT XIV THƯỜNG NIÊN - NĂM B
Đức Giê-su bảo họ: "Ngôn sứ có bị rẻ rúng, thì cũng chỉ là ở chính quê hương mình, hay giữa đám bà con thân thuộc, và trong gia đình mình mà thôi". Người đã không thể làm được phép lạ nào tại đó. (xem Mc. 6, 1-6)
Dân làng Nazareth đã vì thành kiến nên đã không thấy và đón nhận “chàng Giêsu” là Chúa, có hai bản tính, đang thi hành sứ vụ cùng với quyền năng của Ngài. Họ chỉ biết Chúa Giêsu trong quá khứ với ánh mắt hạn hẹp quanh làng! Và hậu quả họ bỏ lỡ bao ân ban có thể nhận được trong đời…
Thành kiến làm ta đánh giá sai hoặc lệch lạc, thường theo chiều hướng xấu về một con người. Cùng một làng xóm, xứ đạo, cộng đoàn hay cùng một lớp học... Người này biết người kia. Một cái biết giới hạn, nhưng lại ăn rất sâu trong suy nghĩ, khó mà thay đổi...
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật XII Thường Niên - Năm B - Kính trọng thể Lễ Thánh Gioan Tẩy Giả
”Họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: "Tên cháu là Gio-an."… Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: "Đứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây? " Và quả thật, có bàn tay Chúa phù hộ em.” (xem Lc. 1,57-66)
“Họ (bà con) làm hiệu hỏi ông Da-ca-ri-a, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: ‘Tên cháu là Gio-an.’ “
Gioan tiếng DoThái có nghĩa là “Thiên Chúa thi ân”
Đoạn Lời Chúa trên làm tôi nhớ lại mỗi lần tham dự lễ nghi Thánh Tẩy trẻ em.
Linh mục chủ tế hỏi cha mẹ: “Ông bà đặt tên cho em là gì?”
Cha mẹ đáp: “Thưa tên em là... “..
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật Xi Thường Niên - Năm B
"Nước Thiên Chúa tựa như chuyện một người vãi hạt giống xuống đất. Đêm hay ngày, người ấy có ngủ hay thức, thì hạt giống vẫn nẩy mầm và mọc lên, bằng cách nào, thì người ấy không biết. Đất tự động sinh ra hoa màu.” (Mc. 4,26-28)
Mỗi một người thuộc dân Chúa có nhiệm vụ là phải lên đường gieo vãi hạt giống Tin Mừng.
Người gieo chỉ làm công việc của một người thợ, thành công không phải bởi công sức mình, đừng kể công tự mãn.
Người nhận Tin Mừng đối diện với Lời (hạt giống) ngày càng lớn lên bởi ơn Thiên Chúa, vì Lời làm họ biến đổi, sinh hoa kết trái, lớn mạnh thành bóng cả…
Rồi cứ thế, tiếp tục như một sứ mạng, đời này đến đời kia, làm cho Nước Trời lan tỏa. ..
Vài phút thinh lặng - Chúa Nhật X Thường Niên - Năm B
“Người trở về nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được. Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
Còn các kinh sư từ Giêrusalem xuống thì lại nói rằng Người bị quỷ vương Bêendêbun ám và Người dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ…”. (Mc. 3,20-35) ***
Thấy Ngài nhiệt thành đến độ quên mình, quên ăn quên ngủ thì bảo là mất trí. Là người ai mà tốt như thế! Họ không biết Ngài là Con Thiên Chúa đang thực hiện ý Cha mình.
Thấy việc Chúa làm sinh ơn ích cho đời. Họ bảo người sao mà quyền năng như vậy. Họ không biết Ngài là Thiên Chúa nhập thể, cứu nhân độ thế, nên gán cho Ngài dựa lưng quỷ.
Đời xưa và đời nay cũng thế!..