Ngày 23/12/2015 – Thứ tư sau Chúa Nhật IV Mùa Vọng
Tưởng nhớ
Những ngày từ Giáng Sinh đến Tết, chúng ta thường
nhớ đến những người đã khuất.
Với những người vừa mất trong năm, chúng ta sẽ nghĩ
rằng: “Đây là Giáng Sinh (Tết) đầu tiên mà vắng
người ấy”.
Với những người qua đời đã lâu, chúng ta cũng nhớ
đến họ cách này cách khác trong dịp này.
Chúng ta cũng hay nghĩ đến thuở ấu thơ, thời niên
thiếu với những niềm vui của lễ Giáng Sinh, những
ngày xuân bên gia đình.
Cũng vậy, ta hãy tưởng tượng Đức Mẹ và Chúa Giêsu
mỗi khi mừng đại lễ của người Do Thái mà không có
Thánh Giuse. Họ sẽ nhớ đến những lần mừng lễ thật
vui, thật đầm ấm khi có ngài. Trong những ngày này,
chắc chắn Mẹ Maria sẽ rất nhớ người bạn đời của
mình, người mà Mẹ rất yêu quý. Và Chúa Giêsu, cũng
rất nhớ người cha đáng kính của mình.
Rồi đến khi Chúa Giêsu không còn ở thế gian
nữa, mấy chục năm sau, Mẹ cũng nhớ đến bao kỷ niệm
tuyệt vời với chồng, với con mỗi Mùa Giáng Sinh về.
Vào Mùa Giáng Sinh, bạn nhớ đến ai nhiều nhất… ?
Hãy nói với Mẹ Maria. Mẹ rất hiểu nỗi đau này.
***
“Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: "Tên cháu là Gioan". Ai nấy
đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra,
ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa. Láng giềng ai
nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp
miền núi Giuđê. Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự
hỏi: "Ðứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây?" Và quả
thật có bàn tay Chúa phù hộ em”. (Lc 1,63-66)
Sau
9 tháng không nói được, những từ đầu tiên từ miệng
Dacaria phát ra là “Chúa chúc phúc thi ân”
Người
ta lấy làm ngạc nhiên về đứa bé được-chờ-đợi sinh ra
bởi hai ông bà lớn tuổi này, lẽ ra sẽ được đặt tên
giống tên người cha, là “Dacaria con”.
Nhưng
sứ thần đã hiện ra với Dacaria 9 tháng trước đã nói:
“Êlisabét vợ ông, sẽ sinh một con trai và ông sẽ đặt
tên cho đứa trẻ là Gioan”.
Gioan
tiếng DoThái có nghĩa là “Thiên Chúa thi ân”.
Đây là đứa trẻ được chúc phúc vì được chọn để bày tỏ
tình yêu và ân sủng của Thiên Chúa, không chỉ dành
cho Dacaria và Êlisabét, nhưng là cho tất cả dân
Chúa.
Tôi
cũng là một đứa con được chọn, không chỉ để diễn tả
tình yêu và ân sủng Thiên Chúa dành cho tôi, mà còn
dành cho tất cả mọi người.
Có rất
nhiều điều để suy nghĩ trong đoạn văn này. Đơn giản
nhất, có lẽ tôi nên suy nghĩ về tên của mình… Có ý
nghĩa gì và được đặt như thế nào? Nó có mang một âm
vang gì khi tôi còn nhỏ không?
Và…
bây giờ, tên tôi có âm vang gì khi được Chúa gọi
mời?
Dành vài phút thinh lặng với Chúa.
Jos. Nguyễn Hùng Cường